Ooker's blog

Tôi và thế giới


Leave a comment

Chuyện tôi rửa chén

Chuyện là thế này: hôm nay tôi bị mắng là lười rửa chén. Bối cảnh là thế này: bà bị bệnh, phải đi Singapore chữa bệnh, người chăm sóc hiện nay là tôi và bác gái. Vì chỉ xạ trị nên không phải nhập bệnh viện, chỉ cần thuê ngoài. Chúng tôi ở chung nhà với hai anh chị đang vừa học vừa làm ở đây. Ở đây tình cảm nảy nở nhanh chóng, mọi người vui vẻ thoải mái. Lúc bác chưa qua, thường thì các anh chị cũng nấu ăn cho mình ăn, tôi chủ động rửa chén. Nhưng tôi thì không nấu ăn cho các anh chị, một phần là vì không nấu ăn ngon, phần nữa là không cần phải nấu ăn, vì đồ ăn đông lạnh ở Việt Nam đem qua còn chưa ăn hết, không lẽ lại đi mời? Nhưng nếu vì mình không mời người ta mà mình từ chối lòng tốt của họ, còn kỳ hơn nữa. Rồi bác qua nấu ăn cho hai anh chị. Tất nhiên là hai anh chị sẽ chủ động rửa chén. Và thế là tôi bị mắng là lười rửa chén.

.

.

.

Tất nhiên, bà và bác đều có lý khi tôi không chủ động rửa chén. Rõ ràng, đứng trên góc nhìn của hai người, tôi chỉ biết đi lăng xăng tới tới lui lui chứ không làm một hành động cụ thể cả. Nói làm cái này thì mới làm cái này, nói làm cái kia thì mới làm cái kia. Cái này cái kia có thể là lau bàn, dọn dẹp, rửa chén, v.v. Thật ra tôi biết là tôi phải làm. Nhưng sao tôi chưa làm? Vì tôi đang xây dựng phương án thích hợp để làm mọi thứ một cách hiệu quả. Ăn xong, tất nhiên là phải dọn dẹp. Vậy phải làm những gì? Vào bếp lấy khăn ra lau, nhưng trước khi vào bếp có thể lấy vài cái thứ ra bồn. Nhưng lấy cái gì ra bồn? Bát to, bát nhỏ, đũa, nồi cơm, nồi canh? Có thể chia hai đợt, một đợt bưng nồi cơm và nồi canh, đợt kia bưng chén bát. Ok, nhưng khi bắt đầu trở ra thì khăn đã bị người khác lấy mất (để lau một cái gì đó rồi). Lúc này, hoặc phải chờ để kế hoạch vẫn diễn ra, hoặc phải thay đổi kế hoạch. Nếu tôi đứng chờ, tôi sẽ bị nói là không làm gì cả. Nếu tôi thay đổi kế hoạch, tôi sẽ phải dừng lại, quan sát mọi thứ lại từ đầu, ngó tới ngó lui để nắm bắt thông tin. Và như vậy thì tôi sẽ bị nói là không là gì cả. Còn nếu tôi nói là tôi đang lên kế hoạch, sẽ bị xùy xùy bảo làm việc vớ va vớ vẩn, chén bát cả đống thế kia việc gì phải lên kế hoạch kế hoẹt. Kiểu gì cũng bị nói. KIỂU GÌ CŨNG BỊ NÓI.

Tất nhiên, tôi biết là tôi đang hơi bị máy móc. Mấy cái việc vĩ đại mới cần tới vận trù học, kế hoạch ngàn tỉ đô sai một li đi một dặm mới cần tới vận trù học. Còn cái chuyện cỏn con thì làm đại cũng chẳng vấn đề gì. Tôi biết. Nhưng tôi không thể từ bỏ lối suy nghĩ đó. Chính xác hơn là tôi không nên từ bỏ, vì như vậy sẽ rất có hại cho cả chính tôi và cả xã hội. Hại cho tôi, vì nó đã nằm trong nếp nghĩ (nghiêm túc luôn, có một cái rãnh trong não của tôi chuyên để dùng vận trù học), nên để thoát ra khỏi nếp nghĩ đó cần phải huy động một lượng năng lượng để xây dựng một cái rãnh mới. Hại cho cả xã hội, vì thứ năng lượng đó được dùng để cho những thứ không hiệu quả, và sẽ phải tốn thêm một nguồn năng lượng khác để sửa sai nó. Cách tốt hơn hết, là để tôi xây dựng được một phương án vận trù học cho tất cả các trường hợp rửa chén, để đến nhà nào tôi cũng bật ra được việc nào là ưu tiên. Để có được điều này không phải là đơn giản.

Tôi không trách mọi người vì đã trách tôi, vì dù sao tôi cũng cần được trách. Thật sự, lúc đó tôi cũng có phần lười. Tôi nghiệm ra, nhờ có bị trách một chút nên tôi mới hành động. Nhưng nên nhớ, lười chính là động lực để cải tiến mọi thứ. Vì lười phải đi bộ, nên người ta mới đi xe. Vì lười phải ra siêu thị, nên người ta mới ngồi nhà mua đồ qua mạng. Vì lười phải giải thích đi giải thích lại, nên tôi mới ngồi viết cái blog này.

Nghĩ lại, kiểu gì mình cũng chống chế được :3


Leave a comment

13 con ngựa

13 horses swimming in the sea
Waiting for someone to find them
Their ship is gone and now they are alone
With water everywhere around them

The men were saved from the sinking ship
Right before it started to burn
And while they’re safe their loyal friends need help
Patiently waiting for their turn

13 horses swimming in the sea
They don’t even know it’s pointless
The pride remains but this time it won’t help
They used to be so tall and suddenly they’re small

There’s a couple way too far behind
Soon they will be out of sight
But then who cares, they’re dying anyway
All of them are doomed this night

11 horses swimming in the sea
The sea they thought was just a river
They’re used to this, it’s probably just a race
That helps to ease their minds, but where’s the finish line?

The night grows dark, the body wants to rest
It hurts to breathe and still they do their best
They want to live no matter for how long
Their thoughts have disappeared ’cause now they’re pretty scared

7 horses struggling in the sea
Waiting for someone to find them
They don’t look back ’cause what’s the point of that
There is only death behind them

They cry for help but help will never come
They don’t know where to swim or what they’re swimming from
They try to swim some more when panic starts to spread
They’re swimming into shore but only in their heads

The 3 last horses dying in a sea
Shouting of their cries for no one
They’re born to win, they’re screaming in their hearts
The strength of thousand men, they’re fighting ’till the end

The sun is up, birds are everywhere
They’re flying high, surfing in the air
It’s nice to live when life is such a bless
One horse that swims it seems to be the last

The 13th horse has always been the best
His owner will be proud but now he wants to rest
He’s longing for his home, the girl will give him food
Good boy she’ll say, together they will play

13 horses swimming in the sea
Soon they will be gone forever
And while they swim one thing still remains
And that’s the hope that never dies
It never dies, it never dies

 


Leave a comment

Quảng cáo

Hồi nhỏ tôi rất thích coi quảng cáo. Hồi đó làm biếng ăn, chỉ có xem tivi thì mẹ mới đút ăn được. Thế là bác tôi kiếm đâu ra một cuộn băng VHS toàn quảng cáo, cứ tới giờ ăn là bật lên, bảo đảm là tôi sẽ há hốc mồm 😀

Bây giờ thì không thích coi quảng cáo. Tôi muốn sống bằng lý trí nên chọn đồ cũng bằng lý trí. Tôi không mua X-men hay Clear mà mua dầu gội có tỉ lệ ml/VND cao nhất (nghĩa là dùng được nhiều nhất với giá thấp nhất ấy) với độ chính xác là hai chữ số sau dấu phẩy. Cuối cùng tôi chọn được chai dầu gội Bồ Kết, nằm tít phía dưới kệ siêu thị. Nhiều gấp ba mà rẻ gấp ba. Mà quan trọng hơn, gội rất thích, tóc không bị xơ.

Nhưng tôi lại rất thích trình diễn. Những cách giới thiệu ý tượng độc đáo, không nhàm chán, không gò bó, phá vỡ cỗ máy dự đoán của chúng ta. Không nêu ưu điểm của sản phẩm mà là một giá trị bất ngờ khác. Tôi sẽ không mua đồ Apple vì rõ ràng kém linh hoạt hơn Android, cũng không mua Coca uống vì nó có hại cho sức khỏe. Nhưng tôi vẫn sẽ ngẩn ngơ vì chúng.

Cái này nổi tiếng nhất trong giới quảng cáo. Gắn sự thống trị của PC (Microsoft) vào chế độ độc tài. Phải nói ngày xưa Microsoft là chúa điếm thúi.

Mình dám cá là nếu sản phẩm của Coca Cola mà cũng tốt cho sức khỏe nữa, thì mình sẽ yêu nó đời đời kiếp kiếp luôn. Khó xử quá.


Leave a comment

Giấc mơ ngày 18/7/2014

Chẳng biết vì dịp gì mà tôi được vào nhà của đức vua. Đức vua đang ngủ, thế là tôi nảy ra ý định trộm cắp. Thấy có hai cái bịch nylon, một chứa một vài cái thìa súp bằng vàng và kha khá thỏi vàng, bên kia chứa đũa vàng và một vài tờ giấy báo. Lúc đầu định lấy hết, nhưng sao lại chừa lại đũa vàng. Suy nghĩ lúc đó là nếu có bị bắt thì sẽ được giảm tội.

Thành công trót lọt. Về tới nhà là nghĩ ngay phải ra ngân hàng đi đổi số vàng này sang tiền trước khi quá muộn. Tôi đạp cái xe cũ kỹ trong nhà, gói vàng buộc ở đàng sau, đi theo hướng hẻm có nhiều ổ gà. Nhưng muộn rồi, nhà vua đã phát hiện và ra lệnh truy tìm khắp nước. Trong hẻm đang có các dân phòng có nhiệm vụ chặn xe để kiểm tra. Một người đã thấy tôi, nhưng may sao lúc đó có một chiếc xe tải đang de, tôi liền lách vào khoảng không nhỏ rồi thoát ra, quyết định đi theo hướng ra chung cư Cống Quỳnh. Ở đây thì bị bắt thật sự rồi.

Họ đã dừng được xe tôi, đã kiểm tra một bịch không có gì đáng nói và chuẩn bị kiểm tra bịch vàng. Tôi liền nói luôn là trong đó có vàng mà nhà vua đang tìm kiếm. Sau đó mọi người ra ngồi trước vách tường, đợi tôi tường trình (hay thuyết trình). Tôi nói rằng tôi chỉ lượm được bịch này sau cổng trường, do một người nào đó quăng đi. Tôi đang trên đường tới nộp công an. Tôi nhìn họ, thấy họ đã bị thuyết phục, mọi người đăm chiêu suy nghĩ. Tôi cảm thấy cú này qua rồi, cảm thấy trong lòng khấp khởi mừng vì đã lừa thành công. Nhưng nghĩ lại thì thấy những người này còn gà, vì mình nhìn chăm chú như vậy mà không nghi ngờ. Tôi phát hiện điều này nên cũng cố gắng điều chỉnh, nhưng không hoàn toàn tự nhiên như khi nói thật được. Sau khi đổi thành tiền ở ngân hàng, tôi sẽ về nhà đọc cho xong cuốn sách đang còn để ở trên kệ. Đang tính cách làm sao để ngân hàng tin thì một người bỗng dung phát hiện điều gì đó. Người đó hỏi tôi có phải người Công giáo không. Tôi trả lời là không liền kiểm tra cổ tay xem có dấu thánh giá không. Cũng lấy làm lạ là người ta đeo thánh giá ở cổ chứ có ở tay đâu, mà nếu có thì đâu có đeo sát như đồng hồ đến mức mà có dấu. Hỏi tôi có sống ở Bình Dương không. Tôi nói tôi sống ở đây liền rủ nhau vào nhà khám xét. Phen này nguy to rồi, họ mà thấy tên thật của tôi (Phạm Trọng Nhân) trên hộ chiếu là biết chắc ngay. Tôi nói một điều gì đó khiến họ không khám xét nữa, nhưng cũng không cho tôi đi tiếp. Hạn cho một ngày, mai sẽ vào khám xét. Về nhà, tôi phải quyết tâm không đọc cuốn sách đó để nghĩ ra một câu chuyện hoàn hảo với những chi tiết cụ thể và không mâu thuẫn để tìm cách thoát tội.

Giấc mơ kết thúc.


Leave a comment

Giấc mơ ngày 12/7/2014

Đoàn du lịch/thám hiểm của chúng tôi đã đi qua một eo biển ở Trung Quốc, chuẩn bị đi lên biển Hoa Đông. Trên đường đi bỗng dưng thấy một ngã rẽ nhỏ có một thác nước bên trong, liền bỏ lộ trình có trước và rẽ vào. Sau khi leo ngược thác nước để đi lên, chúng tôi liền gặp một mảnh đất rộng lớn. Mảnh đất này xen lẫn giữa sa mạc, savan và thảo nguyên (tức là đôi chỗ có cát, đôi chỗ là cỏ khô, đôi chỗ là cỏ xanh), đặc biệt ở chỗ nó có các ô vuông to nhỏ để canh đất như khi chơi Starcraft. Chúng tôi tiến vào và phát hiện trên mặt đất này, sinh vật rất kỳ quái. Nếu không phải khủng long thì là động vật biến đổi gene. Để tránh bị ăn thịt, chúng tôi chạy thật nhanh đến một cái hang ở phía xa, tuy nhiên một vài người cũng phải bỏ mạng. Tới nơi, mọi người đã thoải mái và bắt đầu nghỉ ngơi. Riêng tôi, tôi phải khám phá vùng đất này cho kỳ được. Thế là tôi cầm một la bàn điện tử (chắc nó là một máy GPS, nhưng không thể hiện được Google Map) đi ra ngoài. Ra ngoài được một lúc, tôi liền bị một con Pterosaur phát hiện và lao tới. Lúc nó chuẩn bị quắp, tôi né qua và nó phải bay lên. Nó bay đi luôn, tôi đứng lại và nhìn đến lúc nó khuất dạng, ngẩn ngơ vì không chạm được nó.

Cuộc hành trình tiếp tục. Hình như tôi cũng phải tránh né một vài con khác nhưng không nhớ nữa. Con Pterosaur đã chiếm hết tâm trí tôi lúc đó. Khi đã xế chiều, tôi đi về nhà, băng qua một cồn cát mọc cỏ. Cỏ mọc ngang đầu gối, không hẳn tươi nhưng cũng không hẳn khô, trên mặt đất vẫn có những đường chia đất. Về đến nhà thì đã tối, mọi người đang chờ. Tôi có cảm giác hơi bực mình vì mọi người không làm gì cả. Về đến nơi thì quên mất vụ thức ăn. Thế là tôi liền vào phòng của mình (chẳng hiểu sao ở cái hang đó lại có phòng mình), lấy vài nhiều quyển sách xuống để ăn. Tôi nói với mọi người phải tiết kiệm vì chưa biết ngày mai thế nào, nhưng lại tự dành cho riêng mình một cuốn sách, lại còn nhấm nháp thêm một tí ở quyển sách của người khác. Mỗi người chỉ ăn có nửa cuốn. Sách ăn không ngon nhưng cũng không nhạt. Trong lúc ăn, tôi cố giữ lại những quyển có giá trị. Có rất nhiều cuốn, nhưng tôi nhớ cuốn mà tôi lôi ra là một cuốn nói về tiếng Việt, nhưng vì không đủ sách vớ vẩn nên đành lòng phải bỏ vài cuốn hay. Mọi người ngồi trên giường ăn rất vui vẻ.

Sau khi ăn, tôi nghỉ ngơi, nằm úp mặt xuống. Bỗng nhiên, có một thân hình nằm áp lên phía trên. Nhìn lên, đó là bạn Linh lớp đại học của tôi. Tôi cảm thấy kỳ lạ. Trước giờ tôi với bạn ấy cũng không phải yêu đương gì, sao giờ lại có cử chỉ thân mật thế này, mà lại là bạn ấy chủ động nữa. Tôi liền đưa tay vuốt cạnh bên của bạn ấy để thăm dò, từ chân lên eo. Phát hiện ra bạn ấy mặc quần jean xanh đậm, áo thì không nhớ. Không có phản ứng gì, chắc là cũng không sao. Một cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng lan tỏa giữa hai con người. Lâu lắm rồi mới được tiếp xúc thân mật thế này. Không có dục vọng, chỉ có môt sự ấm áp thích thú.

Giấc mơ kết thúc.

Suy nghĩ: Tôi cũng không thầm thích bạn ấy nên cũng không hiểu sao lại có hình ảnh này. Chắc chỉ là một hình ảnh được não lựa chọn ngẫu nhiên. Nhưng tôi công nhận là trong số các bạn nữ, nếu phải chọn một người đẹp người đẹp nết, tôi sẽ chọn bạn ấy.