Chuyện là thế này: hôm nay tôi bị mắng là lười rửa chén. Bối cảnh là thế này: bà bị bệnh, phải đi Singapore chữa bệnh, người chăm sóc hiện nay là tôi và bác gái. Vì chỉ xạ trị nên không phải nhập bệnh viện, chỉ cần thuê ngoài. Chúng tôi ở chung nhà với hai anh chị đang vừa học vừa làm ở đây. Ở đây tình cảm nảy nở nhanh chóng, mọi người vui vẻ thoải mái. Lúc bác chưa qua, thường thì các anh chị cũng nấu ăn cho mình ăn, tôi chủ động rửa chén. Nhưng tôi thì không nấu ăn cho các anh chị, một phần là vì không nấu ăn ngon, phần nữa là không cần phải nấu ăn, vì đồ ăn đông lạnh ở Việt Nam đem qua còn chưa ăn hết, không lẽ lại đi mời? Nhưng nếu vì mình không mời người ta mà mình từ chối lòng tốt của họ, còn kỳ hơn nữa. Rồi bác qua nấu ăn cho hai anh chị. Tất nhiên là hai anh chị sẽ chủ động rửa chén. Và thế là tôi bị mắng là lười rửa chén.
.
.
.
Tất nhiên, bà và bác đều có lý khi tôi không chủ động rửa chén. Rõ ràng, đứng trên góc nhìn của hai người, tôi chỉ biết đi lăng xăng tới tới lui lui chứ không làm một hành động cụ thể cả. Nói làm cái này thì mới làm cái này, nói làm cái kia thì mới làm cái kia. Cái này cái kia có thể là lau bàn, dọn dẹp, rửa chén, v.v. Thật ra tôi biết là tôi phải làm. Nhưng sao tôi chưa làm? Vì tôi đang xây dựng phương án thích hợp để làm mọi thứ một cách hiệu quả. Ăn xong, tất nhiên là phải dọn dẹp. Vậy phải làm những gì? Vào bếp lấy khăn ra lau, nhưng trước khi vào bếp có thể lấy vài cái thứ ra bồn. Nhưng lấy cái gì ra bồn? Bát to, bát nhỏ, đũa, nồi cơm, nồi canh? Có thể chia hai đợt, một đợt bưng nồi cơm và nồi canh, đợt kia bưng chén bát. Ok, nhưng khi bắt đầu trở ra thì khăn đã bị người khác lấy mất (để lau một cái gì đó rồi). Lúc này, hoặc phải chờ để kế hoạch vẫn diễn ra, hoặc phải thay đổi kế hoạch. Nếu tôi đứng chờ, tôi sẽ bị nói là không làm gì cả. Nếu tôi thay đổi kế hoạch, tôi sẽ phải dừng lại, quan sát mọi thứ lại từ đầu, ngó tới ngó lui để nắm bắt thông tin. Và như vậy thì tôi sẽ bị nói là không là gì cả. Còn nếu tôi nói là tôi đang lên kế hoạch, sẽ bị xùy xùy bảo làm việc vớ va vớ vẩn, chén bát cả đống thế kia việc gì phải lên kế hoạch kế hoẹt. Kiểu gì cũng bị nói. KIỂU GÌ CŨNG BỊ NÓI.
Tất nhiên, tôi biết là tôi đang hơi bị máy móc. Mấy cái việc vĩ đại mới cần tới vận trù học, kế hoạch ngàn tỉ đô sai một li đi một dặm mới cần tới vận trù học. Còn cái chuyện cỏn con thì làm đại cũng chẳng vấn đề gì. Tôi biết. Nhưng tôi không thể từ bỏ lối suy nghĩ đó. Chính xác hơn là tôi không nên từ bỏ, vì như vậy sẽ rất có hại cho cả chính tôi và cả xã hội. Hại cho tôi, vì nó đã nằm trong nếp nghĩ (nghiêm túc luôn, có một cái rãnh trong não của tôi chuyên để dùng vận trù học), nên để thoát ra khỏi nếp nghĩ đó cần phải huy động một lượng năng lượng để xây dựng một cái rãnh mới. Hại cho cả xã hội, vì thứ năng lượng đó được dùng để cho những thứ không hiệu quả, và sẽ phải tốn thêm một nguồn năng lượng khác để sửa sai nó. Cách tốt hơn hết, là để tôi xây dựng được một phương án vận trù học cho tất cả các trường hợp rửa chén, để đến nhà nào tôi cũng bật ra được việc nào là ưu tiên. Để có được điều này không phải là đơn giản.
Tôi không trách mọi người vì đã trách tôi, vì dù sao tôi cũng cần được trách. Thật sự, lúc đó tôi cũng có phần lười. Tôi nghiệm ra, nhờ có bị trách một chút nên tôi mới hành động. Nhưng nên nhớ, lười chính là động lực để cải tiến mọi thứ. Vì lười phải đi bộ, nên người ta mới đi xe. Vì lười phải ra siêu thị, nên người ta mới ngồi nhà mua đồ qua mạng. Vì lười phải giải thích đi giải thích lại, nên tôi mới ngồi viết cái blog này.
Nghĩ lại, kiểu gì mình cũng chống chế được :3